CHÀO MỪNG BẠN ĐẾN VỚI TRANG WEB TRUYỀN THÔNG GIÁO XỨ THÁNH TÂM      (website đang được phát triển - eMail: GXThanhTamHN@gmail.com) Thánh lễ tại Beirut Waterfront: Libăng, hãy trỗi dậy! Sau khi rời Cảng Beirut, Đức Thánh Cha đã đến khu vực Beirut Waterfront để dâng Thánh Lễ cùng với khoảng 150 ngàn tín hữu. Đọc tất cả   Đức Thánh Cha: Tôi đã nghĩ đến việc nghỉ hưu, nhưng rồi tôi đã phó thác cho Chúa Trên chuyến bay từ Libăng trở về Roma, Đức Thánh Cha Lêô XIV đã gặp gỡ các nhà báo và nói về vai trò của Tòa Thánh – vốn làm việc ở “hậu trường” trong các cuộc đàm phán hòa bình để các bên buông bỏ vũ khí. Về vấn đề Ucraina, ngài nhấn mạnh sự tham dự của châu Âu và tầm quan trọng của vai trò mà Ý có thể đảm nhận. Ngài trả lời một câu hỏi về phản ứng của mình khi được bầu trong Mật nghị Hồng y và về đời sống thiêng liêng của ngài: dâng hiến đời mình cho Thiên Chúa và để Người “dẫn đường”. Đọc tất cả   [Highlight 02/12] Ngày cuối cùng chuyến tông du đầu tiên của ĐTC Lêô XIV Chuyến viếng thăm Thổ Nhĩ Kỳ của Đức Thánh Cha Lêô XIV, từ ngày 27-30/11/2025, diễn ra trong bối cảnh kỷ niệm 1700 năm Công đồng Nixêa. Chuyến viếng thăm Libăng, từ ngày 30/11-2/12/2025, mang khẩu hiệu “Phúc thay ai xây dựng hoà bình” nhấn mạnh đối thoại và hoà giải cho Libăng. Đọc tất cả   Đức Thánh Cha Lêô XIV kết thúc chuyến Tông du đầu tiên tại Thổ Nhĩ Kỳ và Libăng Chiều ngày 02/12, Đức Thánh Cha Lêô XIV đã kết thúc chuyến Tông du sáu ngày đến Thổ Nhĩ Kỳ và Libăng, một hành trình được đánh dấu bằng thông điệp hòa bình, đại kết và đối thoại liên tôn. Trên chuyến bay trở về Roma, Đức Thánh Cha vẫn duy trì truyền thống gửi điện tín từ trên không phận các quốc gia ngài bay qua. Đọc tất cả   Sơ Juliana và sứ vụ phiên dịch cho người Công giáo khiếm thính tại Kenya Giữa nhịp sống hối hả của đời thường, sự thinh lặng đã trở thành một điều mà chẳng ai còn chỗ cho nó. Thế nhưng, có những người sống trong thế giới của chính sự thinh lặng ấy, và sơ Juliana Muya tìm cách mang Lời Chúa đến thế giới thinh lặng đó qua ngôn ngữ ký hiệu. Đọc tất cả   Chứng từ cảm động của Cha Charbel - tuyên úy nhà tù: Thiên Chúa không bao giờ ngừng tha thứ Trình bày chứng từ trong cuộc gặp gỡ của Đức Thánh Cha Lêô XIV với các Giám mục, Linh mục, tu sĩ và các nhân viên mục vụ ở Libăng, Cha Charbel Fayad chia sẻ: Một lần, một tù nhân nói với con: “Cha đến tận đây… nghĩa là Chúa không quên con.” Đọc tất cả   ĐTC Lêô nói về nền tảng hòa bình, tình bạn và tình yêu chân thật với người trẻ Ngày 1/12, chuyến Tông du của Đức Thánh Cha Lêô XIV tới đất nước Libăng đã được tiếp tục ghi dấu ấn bằng cuộc gặp gỡ đầy xúc động với giới trẻ. Sự kiện diễn ra tại quảng trường phía trước trụ sở Tòa Thượng Phụ của Giáo hội Công giáo Maronite ở Bkerké. Đọc tất cả   [Tông du Libăng] Đức Thánh Cha cầu nguyện tại nơi xảy ra vụ nổ ở cảng Beirut Trong ngày cuối cùng ở Libăng, Đức Thánh Cha Lêô XIV đã đến thăm địa điểm xảy ra vụ nổ thảm khốc ở cảng Beirut vào tháng 8/2020 khiến hơn 240 người thiệt mạng và 7.000 người bị thương. Ngài cầu nguyện trước tượng đài bằng đá cẩm thạch khắc tên từng người đã khuất. Ngài đặt vòng hoa và chào thăm những người sống sót cùng gia đình các nạn nhân. Đọc tất cả   [Tông du Libăng] Đức Thánh Cha thăm các nhân viên và bệnh nhân bệnh viện “de la Croix” Ngày 2/12/2025, thăm bệnh viện La Croix do các Nữ tu Phan Sinh Thánh Giá điều hành, Đức Thánh Cha Lêô XIV kêu gọi đừng quên người nghèo: "Chúng ta không thể tưởng tượng được một xã hội vội vã, bám víu vào những huyền thoại sai lầm về hạnh phúc, phớt lờ biết bao hoàn cảnh nghèo đói và dễ bị tổn thương." Ngài cũng nói với các bệnh nhân: “Anh chị em ở trong trái tim của Thiên Chúa, Cha của chúng ta. Người nâng đỡ anh chị em trong lòng bàn tay của Người, đồng hành với anh chị em bằng tình yêu". Đọc tất cả   Đức Thánh Cha Lêô XIV gặp gỡ giới trẻ tại Libăng Chiều nay, ngày 1/12, chuyến Tông du của Đức Thánh Cha Lêô XIV tới đất nước Libăng đã được tiếp tục ghi dấu ấn bằng cuộc gặp gỡ đầy xúc động với giới trẻ. Sự kiện diễn ra tại quảng trường phía trước trụ sở Tòa Thượng Phụ của Giáo hội Công giáo Maronite ở Bkerké. Đọc tất cả  

Tin Tức

Ngôi Nhà Trên Đỉnh Đồi Sình Mon - Tác giả: M. Minh Đức, MRP

27/09/2024 - 62

 
Đã ba ngày em không đến lớp…! 

Sao lần này Síu vắng liên tục thế. Trong trí nhớ tôi, buổi dạy ngày ấy hoàn toàn in hình bóng em, một cô gái 12 tuổi cao lêu khêu và gầy. Hôm đầu tiên em vắng, Pheng, bé ở sát bên nhà nói lại với tôi rằng vì đứa em gái nhà Síu sốt cao. Síu cùng mẹ bồng em tới nhà thầy lang mua thuốc. Ngày thứ hai, Phèng không báo gì. Tôi đinh ninh tình hình chưa khá nhưng hôm nay, tôi bắt đầu nghĩ về em. 

Từ khi lên miền Cao dạy học, ở cùng với các trẻ buôn làng, tôi đã nghe quá nhiều câu chuyện mà trong đó đa số là bi thương. 

Hai đứa nhỏ đi kiếm củi, buổi trưa ra bờ suối tắm, trượt chân té. Một em bị cuốn trôi.

Nhà kia có ông bố say xỉn tối ngày, vợ con nheo nhóc, cuối cùng túng quẫn nên đem bán đứa con đỏ hỏn cho người ta để lấy 2 triệu bạc.

Mới đây chuyện cái Lan, mới 14 tuổi quen một thằng con trai làng bên mới 15 tuổi, yêu nhau 3 ngày lấy về được ba tháng, lại bỏ nhau, ôm một cái bụng bầu về cho bố mẹ. Bố mẹ còn phải mượn tiền để trả tiền sính lễ là 16 triệu…đã nghèo lại càng nghèo hơn. Bao nhiêu thách đố, bao nhiêu vấn nạn đặt ra cho chúng tôi khi đến nơi vùng cao này! Người ta cứ nghĩ rằng thế kỉ XXI rồi sẽ chẳng có những chuyện đó đâu nhưng nó vẫn đầy dẫy đến đau người…

Chiều nay nhất định phải đến nhà em. Thế là làm ráp xích vào bánh xe, chuẩn bị tinh thần cho đoạn đường sẽ đi đến nhà em không dễ chút nào. Con đường sau cơn mưa chiều qua ướt sũng đọng lại ở những ổ gà, ổ voi! Những dòng nước lớn chảy siết từ các đỉnh đồi xuống đã tạo thành những khe rãnh lớn trên đường đi. Lách bên trái rồi vòng qua bên phải, tôi nắm vững tay lái, luôn nhớ không đạp thắng, đưa xe về số một, hay số hai, nếu lỡ đạp thắng là bánh xe sẽ trượt, sẽ chụp những “con ếch” to bên đường. Đến được chân đồi thì quần áo tôi dính đầy đất, lấm lem như đi cày ruộng mới về. Thôi cũng chẳng đáng bận tâm vì điều đó như cơm bữa ấy mà. Từ dưới chân đồi nhìn lên đỉnh quả là một thách đố lớn! Hít một hơi thật sâu nhìn lên đỉnh đồi, nắm chắc tay lái đưa xe về số một sẵn sàng cho một cuộc leo núi, càng lên cao, chiếc xe càng rú lên vang trời; nếu không cẩn thận thì rớt xuống vực ngay. Ước gì chân mình dài hơn một chút thì có thể chống chân vững hơn. Với chiều cao khiêm tốn, chỉ 1m50 đành chịu vậy. Vừa đi vừa cầu xin Chúa tiếp sức. Loay hoay một hồi rồi cũng đến được nhà em. Tạ ơn Chúa!

Nằm trơ trọi một mình trên đỉnh đồi, ngôi nhà lợp bằng mái tranh, hai bên thưng bằng mấy miếng tôn đã ngả màu, cùng những vết rỉ sét đã xuống cấp, một số chỗ được căng lên bởi tấm bạt, vì không chịu được mưa nắng cũng đã rách tươm. Chắc đêm qua trong nhà không còn chỗ nào khô ráo. Bước vào căn nhà thật vắng tanh, tôi thấy chỉ có nồi măng luộc trên bếp, có lẽ đã lấy được từ hôm qua, đem luộc muối chua để dành ăn trong năm. Mùa mưa đến là các gia đình H' Mông ở đây đều tranh thủ đi lấy măng làm thức ăn. Nếu dư giả thì đem bán lấy tiền, lái buôn trả cho 7000 đến 8000 đồng/kg. Đi một vòng chung quanh nhà không thấy ai, tôi vòng ra phía sau, thấy em cùng mấy đứa em đang nghịch đất cười tươi rói, nhìn đứa nào cũng như con trâu đất vậy. Em ngước lên nhìn tôi rồi cười tít mắt:

- “nhó dông sơ” - con chào sơ


Tôi nói: “nhó dông con, cô chảy ô at chi” - chào con, con đang làm gì đó?

Em thấy tôi chạy lại thì hỏi:

- “mu hot tự?” - Sơ đi đâu đó?

- Tôi trả lời: "Gió me nhòa" - đi thăm con.

Tôi cùng em vào nhà không quên dắt theo mấy con trâu lấm đất nữa. Sẵn có chút bánh kẹo mang theo, tôi đưa cho mỗi đứa một ít, chúng đồng thanh cất lên:

- “ua chao sơ!” nghĩa là “cám ơn sơ!”.

Bóc viên kẹo đút vào miệng đứa nhỏ nhất, ánh mắt nó cứ hau háu nhìn tôi, rồi lại cười tít mắt. Nhà chỉ có mấy chị em, bố mẹ em đi làm chưa về. Trước khi đi, bố mẹ bắt sẵn cho nồi cơm để trên bếp, có măng rừng luộc cùng mấy con cá khô nướng sẵn trên bếp. Đó là thịnh soạn lắm rồi chứ món muối hầm hoà với nước lã là chuyện bình thường. Đơn giản chỉ có thế!

Bố mẹ em lấy nhau lúc mới 14 tuổi, 15 tuổi; cái tuổi ăn chưa no, lo chưa tới thì làm sao gánh vác chuyện gia đình! Không chỉ gia đình em nhưng biết bao chàng trai cô gái H' Mông nơi đây vừa mới lớn đã vội lấy chồng, đánh mất tuổi thơ để về gánh vác việc gia đình chồng. Cuộc sống mưu sinh quá vất vả làm gì còn giờ để chăm sóc cho con cái! Bố mẹ chưa đủ tuổi kết hôn, nên các em chẳng có tờ giấy khai sinh để đến trường. Thế là tuổi thơ của em cứ lông bông phiêu dạt, vô ưu vô lo, chẳng biết đến con chữ là gì cho đến khi chúng tôi đưa “con chữ” đến với em, là lớp học tình thương chị em tôi mở để xoá mù cho các em nơi đây. Em tiếp thu rất nhanh, chúng tôi chỉ cần dạy một lần là em có thể nhớ. Dù đoạn đường dài khó đi, nhưng dù mưa to gió lớn, em vẫn đi, đi giữa trời mưa, đầu đội tấm nilông đựng phân bón, em phủ lên đầu, hay khoác trên người, có khi đến lớp thì đã ướt như con chuột lột.

Đứng trên đỉnh đồi Sình mon hôm nay, tôi càng thấy thương em nhiều hơn, thương người dân nơi đây, khi mà nhận thức và văn hoá còn nhiều giới hạn, không thể đoán được tương lai nào đang chờ em phía trước! Biết đâu hai ba năm nữa em cũng lấy chồng giống như các cô gái trạc tuổi trong Bản. Có lần em tâm sự với tôi:

“Sau này con muốn trở thành cô giáo”.

Tôi nhìn em mỉm cười:

- “Ừ, làm cô giáo về giúp cho các em nhỏ nơi Bản em, nhưng để trở thành cô giáo em phải đi chứ!”

Để ước mơ của em, cũng như bao bạn nhỏ H' Mông khác thành hiện thực chúng tôi vẫn đang nỗ lực để chắp cánh cho các em bay cao, bay xa hơn. Dẫu biết rằng không phải dễ chút nào để vượt ra khỏi những ngọn đồi cao chót vót của văn hoá bản làng, khỏi cuộc sống mưu sinh …vẫn giam hãm người ta an phận với những cái bình thường. Họ cho rằng: Đi học nhiều làm cho người ta lại ghen tị, lại khó sống, học nhiều có làm việc được đâu, cầm cây “bút to” cho nó đảm bảo hơn. Cha mẹ các em đồng bào thường chiều theo ý muốn của con cái, đại khái như

- “nó không thích đi học, nó có tự do mà”

Thế thôi!…Nên rất ít cha mẹ ý thức về việc giáo dục con cái…Từ đỉnh đồi phóng tầm mắt nhìn ra xa, một vùng trời bao la, những căn nhà lấp ló đâu đây trên các triền đồi, vẫn còn đó những thao thức không nguôi của những cánh chim Hoà Bình nơi miền Tây Nguyên rộng lớn này…

Chúng tôi cùng quét sân vườn với em, giúp em quét nhà, nấu nồi cơm, đem ba đứa em của em đi tắm, thay quần áo sạch sẽ. Chúng tươi cười, ôm lấy chúng tôi, như tỏ lòng yêu mến biết ơn. Xong việc thì trời cũng đã nhá nhem tối. Tôi chào em vội vàng lên xe dặn với theo em

- “Mai nhớ đi học nghen, học để biết chữ nhé, nếu không có người trông em thì cõng  em đến lớp luôn”…


Ngồi trên con ngựa sắt, nhìn con dốc ngoằn ngoèo cảm thấy rợn rợn trong người, leo lên tới đỉnh đồi là một thách đố, xuống được chân đồi lại là một vấn đề lớn hơn! Tôi từ từ cho xe chạy xuống chân đồi trong sự tín thác vào Chúa. 

Tuy con đường để đến với “con chữ” chẳng dễ dàng chút nào, nhưng tôi tin rằng một tương lai tươi sáng đang đợi em phía trước, chỉ cần chúng tôi luôn kiên trì, luôn cố gắng và bền bỉ trong sứ vụ tôi tin rằng“ “Tôi có thể làm được mọi sự trong Ðấng ban sức mạnh cho tôi” (Pl 4,13). 

M. Minh Đức, MRP

 








× Thành công! Câu hỏi của cộng đoàn đã được gửi. Câu hỏi của quý vị sẽ được trả lời trong thời gian sớm nhất có thể. Xin cám ơn. Trân trọng.