HỘI THÁNH ĐỐI THOẠI VÀ LẮNG NGHE NHỮNG NGƯỜI THUỘC
“VÙNG NGOẠI BIÊN”, NGƯỜI XA RỜI ĐỨC TIN
Lm. Phêrô Đinh Ngọc Lâm, CSsR
1.4. Việc đối thoại và lắng nghe với mục đích để cùng đồng hành với nhau 2.2. Hội thánh làm thế nào giúp họ có thể trở về với Hội thánh |
Hiến chế Lumen Gentium của Công đồng Vaticanô II cho chúng ta cái nhìn chính xác về bản chất của Hội thánh: Hội thánh hiểu là Hội thánh của Thiên Chúa Ba Ngôi nếu được nhìn từ trên xuống; còn Hội thánh hiểu là sự quy tụ Dân Thiên Chúa nếu được hiểu từ dưới lên. Theo cách hiểu này, Thánh Công đồng khẳng định: “Trong Đức Kitô, Hội thánh như là bí tích, nghĩa là dấu chỉ và phương tiện hiệp thông mật thiết với Thiên Chúa và hợp nhất mọi người, vì thế Hội thánh muốn trình bày rõ ràng hơn cho các tín hữu và toàn thế giới chính bản tính và sứ mệnh phổ quát của mình, dựa trên giáo huấn của các Công đồng trước đây.”[1] Như thế, Hội thánh chính là Dân Thiên Chúa:
Đức Kitô đã thiết lập giao ước
mới trong máu Người (x.1 Cr 11,25), Người kêu gọi đoàn chiên gồm Do Thái và dân
ngoại để họ nên một, không phải do huyết nhục nhưng là trong Thần Khí, và đây
chính là Dân mới của Thiên Chúa. Thật vậy những ai tin kính Đức Kitô, những người
được tái sinh không phải mầm mống hư nát, nhưng bất diệt nhờ Lời Thiên Chúa hằng
sống (x. 1 Pr 1,23), không phải bởi xác thịt nhưng bởi nước và Thánh Thần (x.
Ga 3, 5-6), nay được thiết lập nên “giống nòi được tuyển chọn, hàng tư tế vương
giả, dân tộc thánh, những người xưa chưa phải là dân, nay là dân của Thiên Chúa
(1 Pr 2,9-10).[2]
Chính dưới ánh sáng của Công
đồng Vaticanô II, chủ đề “Hướng tới một Hội thánh hiệp hành: Hiệp thông, Tham
gia và Sứ vụ”[3](2)
như một lời mời gọi toàn thể Hội thánh hãy tiến bước vào hành trình của cuộc ĐỐI
THOẠI VÀ LẮNG NGHE trong tác động của “Chúa Thánh Thần là Đấng như gió “thổi
đâu thì thổi, ông nghe tiếng gió, nhưng không biết gió từ đâu đến và đi đâu”
(Ga 3,8), phải mở ngỏ cho những điều lạ lùng mà Chúa Thánh Thần chắc chắn sẽ
chuẩn bị cho chúng ta trên suốt hành trình.”[4]
Dưới đây là một số “những mục tiêu hết sức quan trọng đối với phẩm chất của đời
sống Hội thánh và đối với việc hoàn thành sứ vụ loan báo Tin Mừng mà tất cả
chúng ta đều tham gia nhờ bí tích Rửa tội và Thêm sức.”[5]:
– Sống tiến trình Hội thánh
mang tính tham gia và quy tụ, vốn cống hiến cho mọi người – đặc biệt những người,
vì những lý do khác nhau, cảm thấy mình là những kẻ ngoài lề – cơ hội tự bày tỏ
và lắng nghe hầu góp phần vào việc xây dựng dân Thiên Chúa.
– Làm cho cộng đồng Kitô giáo
thành một chủ thể đáng tín nhiệm và là đối tác đáng tin cậy trong hành trình đối
thoại xã hội, chữa lành, hòa giải,… cổ vũ tình huynh đệ và tình bằng hữu xã hội.[6]
Trong tinh thần của tiếng mời
gọi này, chúng ta có thể nói được rằng Đức giáo hoàng Phanxicô đang kêu gọi Hội
thánh khám phá lại bản chất hiệp hành cách sâu xa hơn, được nhìn thấy bao gồm cả
một tiến tình cùng nhau học hỏi cách khiêm tốn, làm thế nào để nhận ra tiếng
Chúa kêu gọi chúng ta là Hội thánh trong thiên niên kỷ thứ ba, đặc biệt qua việc
hiệp hành với các anh chị em chúng ta ở “vùng ngoại biên”: những anh chị em đang
sống xa rời đức tin.
Trước khi chúng ta nói đến việc
phải đối thoại và lắng nghe những người đã rời bỏ đức tin hay không còn thực
hành đức tin của mình như thế nào, chắc chúng ta cũng cần phải bàn đến việc đối
thoại và lắng nghe trên nền tảng căn bản của chúng ta với Thiên Chúa, với chính
mình và với người khác như thế nào trong tiến trình canh tân Hội thánh theo
tinh thần Công đồng Vaticanô II.
Tìm kiếm Thiên Chúa là một việc
làm táo bạo và say mê nhất của con người từ khởi đầu của lịch sử loài người.
Con người cách đơn sơ cố gắng chia sẻ mối liên hệ giữa Thiên Chúa với mình như
Kitô giáo chúng ta bày tỏ. Như thế, chúng ta phải hiểu và kinh nghiệm một cuộc
đối thoại và lắng nghe sâu sắc hơn với Thiên Chúa. Khi đó, chúng ta có thể được
mời gọi đi tới hiểu biết sâu hơn rằng “đối thoại và lắng nghe xuất phát từ
Thiên Chúa và mang chúng ta trở về với Người.” Chính việc đối thoại và lắng
nghe này sẽ giúp chúng ta mở lòng mở trí cho việc tìm kiếm con người mình tốt
nhất như thánh Augustinô đã nói rằng “Chúa đã dựng nên chúng con cho Chúa nên
lòng chúng con khắc khoải cho đến khi được nghỉ yên trong Chúa.”[8]
Cuộc đối thoại này chúng ta có thể bắt đầu với một vài chỉ dẫn như sau:
1.1.1 Sự hợp tác
Thiên Chúa có thể làm mọi sự;
nhưng Người luôn luôn chờ đợi sự hợp tác của chúng ta trong cuộc đối thoại và lắng
nghe. Thiên Chúa cần đôi tay, trái tim, và tâm trí của chúng ta để biểu lộ tình
yêu của Người.
1.1.2 Sự thinh lặng
Trong thinh lặng chúng ta có
thể lắng nghe được tiếng của Thiên Chúa đối thoại với chúng ta. Mọi điều tuyệt
vời trong cuộc sống hầu như bắt đầu từ sự thinh lặng. Chúng ta hãy vận dụng những
phương thức khác nhau để có được sự thinh lặng nhằm giúp mỗi người chúng ta đi
vào trong bản chất của cuộc đối thoại và lắng nghe của mình với Thiên Chúa.
1.1.3 Sự cầu nguyện
Chúng ta không thể nuôi dưỡng
việc đối thoại và lắng nghe của chúng ta với Thiên Chúa mà không có cầu nguyện.
Như vậy, chúng ta được kêu gọi canh tân cuộc đối thoại và lắng nghe của chúng
ta với Thiên Chúa trong việc cầu nguyện hằng ngày, cầu nguyện mọi lúc với ước
muốn trở nên gần gũi với Thiên Chúa và dễ dàng đáp lại ý muốn của Người trong
cuộc sống.
1.1.4 Sự đào tạo
Đào tạo là quan trọng trong
tiến trình của cuộc đối thoại và lắng nghe của chúng ta nói chung, nhưng đặc biệt
trong cuộc đối thoại và lắng nghe của chúng ta với Thiên Chúa. Sự đào tạo và nhận
biết của chúng ta trong cuộc gặp gỡ và đối thoại với Thiên Chúa phải đem chúng
ta tiến tới với con người trong tình yêu Thiên Chúa và tình yêu thương tha
nhân.
Nhiều người đã không quan tâm
đến việc đối thoại với chính mình. Trong cuộc sống hầu như chúng ta ít khi để ý
đến chúng ta là ai, một số còn sợ khám phá và bước vào đối thoại với chính
mình. Vì lý do này, chúng ta có thể khó phát triển những hướng đối thoại khác:
đối thoại với Thiên Chúa, với người khác. Đồng thời nếu chúng ta không biết làm
thế nào để bước vào đối thoại với chính mình, chúng ta không thể tăng trưởng đời
sống thiêng liêng và không thể hiểu rõ ý nghĩa thực sự của cuộc sống. Thực tế,
cuộc đối thoại với chính mình đòi hỏi:
1.2.1 Tính chất
xác thực
Trước hết chúng ta phải chân
thật với chính mình. Không phủ nhận, nếu không chúng ta lừa dối chính mình.
Chúng ta là diễn viên và cũng là người quan sát chính mình. Như thế, tại sao
chúng ta phải lừa dối chính mình?
Tính xác thực phải giúp chúng
ta liên hệ với người khác thật hồn nhiên không như “những diễn viên.” Chúng ta
phải loại bỏ đi bất cứ mặt lạ nào che khuất con người thật của mình làm người
giao tiếp không nhận ra chúng ta là ai. Như vậy, chúng ta cần làm cho hòa hợp với
chính mình và chấp nhận chính mình như mình là.
Thái độ này của tính xác thực
sẽ giúp chúng ta khám phá ra nhiều điều tuyệt vời khi chúng ta đến với người
khác bằng ánh mắt, tâm trí và con tim thuần khiết, và trong tiến trình làm cho
thanh khiết ký ức của chúng ta là luôn sẵn sàng tha thứ và yêu thương tất cả mọi
người.
1.2.2 Sự tin tưởng
Chúng ta phải tin tưởng chính
mình. Chúng ta có thể phát triển sự tin tưởng chính mình và có thể xây dựng sự
tin tưởng nơi chính chúng ta. Sự tin tưởng nội tại là rất quan trọng để liên hệ
với người khác. Khi chúng ta có thể tìm thấy sự tin tưởng nơi chính chúng ta,
bước tiếp theo chúng ta sẽ kinh nghiệm được bình an và thấy được những mối liên
hệ xung quanh chúng ta với cái nhìn mới, lý trí mới và con tim mới. Như thế, cuộc
đối thoại và lắng nghe của chúng ta với chính mình mở ra cánh cửa cho tất cả mọi
hình thức của đối thoại và lắng nghe không chút sợ hãi, bởi vì chúng ta tiến tới
giai đoạn của tự do bên trong.
1.2.3 Sự thinh lặng
Thinh lặng là một phạm vi
tinh thần mà chúng ta phải kinh nghiệm và hiểu rõ giá trị. Sự thinh lặng nội
tâm là một cách thức ở bên trong mối liên hệ với chính mình và với người khác
trong một cách thức có thể tốt nhất. Trong cuộc sống, tất cả đều thay đổi, ngay
mối liên hệ của chúng ta với con người và những kiểu sống. Chúng ta có thể kinh
nghiệm sự an bình trong tất cả mọi đổi thay của cuộc sống nếu chúng ta giữ được
thinh lặng nội tâm.
– Trong thinh lặng nội tâm
chúng ta hiểu mình là ai, chúng ta tìm thấy chính mình, sự tự do của chúng ta,
sinh lực và ơn gọi của chúng ta.
– Lắng nghe người khác và lắng
nghe chính mình là hai diện mạo khác nhau của đời sống tinh thần của chúng ta
mà chúng ta cần phải kinh nghiệm và nuôi dưỡng.
– Chúng ta luôn luôn nói rằng
trái tim là trung tâm của mọi cảm xúc của chúng ta. Như vậy, trái tim và tâm trí
là nguồn cội của mọi sự. Sự tốt lành trong cuộc sống và ngay cả chiến tranh hay
sự thánh thiện được nuôi dưỡng trong trái tim và tâm trí con người. Vì lý do
này, sự thinh lặng nội tâm là rất quan trọng trong hành trình đối thoại và lắng
nghe chính bản thân mình.
1.2.4 Sự khiêm tốn
Kinh nghiệm bị cản trở từ bên
trong và bên ngoài là bình thường đối với mọi người. Khiêm tốn là đức tính căn
bản để vượt qua những khó khăn trong cuộc sống. Không có sự khiêm tốn mọi người
có thể bị cám dỗ đóng lại cánh cửa của tình yêu hay sự đối thoại và lắng nghe rồi
mở ra cách cửa của căm thù hay cay độc đối với người khác.
Chắc chắn không khó để hiểu
người khác là ai đối với mỗi người chúng ta. Những người khác này có thể là những
người thuộc gia đình chúng ta, thuộc Hội thánh của chúng ta, thuộc cộng đoàn
chúng ta… Những người khác cũng có thể là những người không thuộc cùng một gia
đình, một tôn giáo, một niềm tin, một văn hóa… Chúng ta cố gắng đi vào trong cuộc
đối thoại và lắng nghe với họ.
1.3.1 Chúng ta là
anh chị em của nhau
Trước hết cần phải hiểu và
chân nhận rằng người khác luôn luôn là anh chị em đối với chúng ta bởi vì tất cả
chúng ta đều được Thiên Chúa tạo dựng nên giống hình ảnh Người. Như thế, chúng
ta có thể thắng vượt ý niệm phân rẽ anh chị em khác như những người thuộc về những
gia đình, niềm tin hay cách sống niềm tin khác với chúng ta. Do đó, để có thể
bước vào cuộc đối thoại và lắng nghe người khác, ta cần:
– Khám phá lại thực tế này
cách khiêm tốn với cấp độ cao hơn của sự đối thoại/lắng nghe trong lòng kính trọng
và yêu thương lẫn nhau.
– Tạo nên một sự hiểu biết mới
về những mối liên hệ con người qua những yếu tố khác nhau về: tôn giáo, văn
hoá, gia đình, Hội thánh...
– Hướng đến sự hiểu biết mới
của Văn hóa Đối thoại/Lắng nghe như một môi trường sống mà ở đó sự bình an của
Đức Kitô được nhận thấy.
– Sống và thúc đẩy Văn hóa Đối
thoại và Lắng nghe như con đường dẫn đến đổi mới và có được bình an của Chúa.
1.3.2 Cởi bỏ giầy
của chúng ta ra
Chúng ta phải đi vào cấp độ
sâu hơn của đối thoại và lắng nghe với người khác bằng việc cởi bỏ đôi giầy
chúng ta ra vì chúng ta đang tiến vào nơi gọi là đất thánh. Thiên Chúa đã đến
trong cuộc đời của “những người khác” trước chúng ta. Người đã thực hiện bước đầu
tiên hướng đến chúng ta và người khác và, đã bắt đầu đối thoại và lắng nghe với
chúng ta. Như Môsê đã thấy bụi gai cháy và đã đối thoại và lắng nghe tiếng
Thiên Chúa (x. Xh 3, 2-15). Đối thoại và lắng nghe với người khác cũng giống một
bụi gai cháy nhắc nhở sứ mạng của chúng ta rằng trong mỗi một người có sự hiện
diện của Thiên Chúa khi đó chúng ta phải đến với người khác với sự kính trọng
cao quý. Thiên Chúa sáng tạo ra tất cả. Sự hiện diện yêu thương của Thiên Chúa
đối với “những người khác” thấy trước và làm động cơ thúc đẩy cuộc đối thoại và
lắng nghe của chúng ta.
1.3.3 Tại sao và
làm thế nào đối thoại và lắng nghe với người khác
Khi chúng ta suy tư về hành
trình tinh thần của cuộc sống chúng ta trong việc đối thoại và lắng nghe với
người khác, chúng ta không chỉ suy tư trên lý thuyết, hơn thế nữa chúng ta được
mời đi tới để có một kinh nghiệm của cuộc đối thoại và lắng nghe này. Chắc chắn
một kinh nghiệm bao hàm toàn thể mọi người. Tiến trình của việc đối thoại và lắng
nghe này phải tìm thấy những lý do TẠI SAO TÔI PHẢI ĐỐI THOẠI VÀ LẮNG NGHE những
người khác: thuộc Hội thánh của tôi, gia đình tôi, cộng đoàn tôi, tôn giáo tôi,
đất nước tôi… Những lý do tại sao của việc đối thoại và lắng nghe với người
khác có những gốc rễ của chúng nơi Thiên Chúa, nền tảng của tình yêu, đối thoại
và lắng nghe.
Như vậy, làm thế nào chúng ta
có thể ở lại trong việc đối thoại và lắng nghe với người khác không chỉ là một
lý thuyết để hiểu, nhưng cũng là một kinh nghiệm để sống. Vẫn còn có nhiều
thành kiến và xu hướng sẽ đưa tới sợ hãi và hướng tới sự bất công và bạo lực.
Nhân loại đang di chuyển từ
những hình thức của sự áp bức và loại trừ trong những khác biệt đưa chúng ta đến
một sự hiểu biết cao hơn của việc đối thoại và lắng nghe nhau để có thể cảm thấy
vui mừng về những sự khác biệt. Trước kia, những sự khác biệt là lý do của xung
đột. Ngày nay, chúng ta được mời gọi để thấy ngay cả những khác biệt về tôn
giáo, về niềm tin hay cách sống đức tin như một cơ hội để tìm kiếm sâu hơn mầu
nhiệm sự hiện diện của Thiên Chúa trong nhân loại và kính trọng những gì Thiên
Chúa quý trọng. Như thế, kính trọng và yêu thương và cùng đó nhắc nhở tất cả những
gì là sứ vụ và đích đến của chúng ta, và hành động với sự say mê và quyết tâm để
cùng nhau xây dựng một “thế giới tốt đẹp hơn”. Sứ mạng của chúng ta trong thế
giới là cùng nhau xây dựng nền văn minh tình thương trong xã hội. Đây là lý do
căn bản tại sao chúng ta phải ở trong cuộc đối thoại và lắng nghe với người
khác.
Tiến trình của đối thoại và lắng
nghe đòi hỏi một con tim đầy lòng khoan dung và một tâm trí đã được rèn luyện
và lớn đủ để tiếp nhận những ý tưởng khác nhau không có phụ bạc và kết tội bất
cứ người nào. Đối với con người đây quả là việc khó thực hiện, và đôi khi ngay
cả những Kitô hữu có đức tin mạnh mẽ cũng khó mà có lòng khoan dung với tội
nhân. Nhưng chúng ta nên nhìn vào Đức Giêsu như một gương mẫu của chúng ta,
Ngài vẫn thường ăn uống và trò chuyện với hết mọi loại người. Ngài đã không dán
nhãn hiệu cho họ. Ở mức độ tối thiểu, chúng ta nên tránh việc dán nhãn hiệu cho
anh chị em Kitô hữu với những từ chỉ đưa tới chia rẽ: “người
ly giáo”, “người dị giáo”,
“người bỏ đạo”, “người ly khai”… như Đức Giêsu đã không gắn “nhãn hiệu” cho chị
phụ nữ bị bắt phạm tội ngoại tình (x. Ga 8,11).
Đối thoại và lắng nghe đầy
lòng quý trọng đòi hỏi sự kiên nhẫn. Nếu bạn chỉ muốn có được cách thức của bạn
trong Hội thánh – dẫu người thành kiến, người bảo thủ hay người theo truyền thống
có đồng ý hay không, bạn cứ khăng khăng theo kiểu của mình và cho rằng “cách thức
của tôi là cách thức của Chúa” – bạn sẽ không thể đối thoại và lắng nghe trong
cách thức Hội thánh yêu cầu chúng ta. Những người thiếu kiên nhẫn, có lẽ họ sẽ
đòi lời biện hộ, như thế, họ sẽ không có khả năng để cùng trông mong với Hội
thánh. Như Thiên Chúa, thay vì hoán cải thế gian trong chốc lát bằng quyền vạn
năng của Người, Thiên Chúa đã chọn truyền bá Tin Mừng cách từ từ, hầu như hơn
hai ngàn năm bao gồm cả với những lời văn thơ và những sự lên đường. Chúng ta
không thể nói đây là điều trái ngược với ý định của Chúa, bởi vì chắc chắn Người
đã chọn để tạo thành chúng ta với khả năng có thể khước từ chính Người. Nhưng
Người luôn nói với tâm hồn chúng ta, nhẹ nhàng thuyết phục chúng ta với ân sủng
của Người. Noi gương Chúa, chúng ta hãy kiên nhẫn với tất cả anh chị em của
chúng ta trong Chúa Kitô cho dù họ là ai và như thế nào.
Hội thánh được mời gọi canh
tân đổi mới chính mình. Đây không phải là điều mới mẻ gì trong đời sống của Hội
thánh, vì từ ngàn xưa Hội thánh luôn luôn được kêu gọi hãy canh tân đổi mới
chính mình cho phù hợp với ơn gọi của mình trên hành trình loan báo Tin Mừng
hay xây dựng Nước Thiên Chúa. “Hội thánh là bí tích cứu độ dành cho toàn thể
nhân loại… là dấu chỉ và là nguồn cổ võ những giá trị Tin Mừng nơi con người…
và Hội thánh phục vụ Nước Thiên Chúa qua sự chuyển cầu của mình, vì Nước Thiên
Chúa tự nó là ân huệ và là công trình của Thiên Chúa, như các dụ ngôn trong Tin
Mừng nói đến, và như lời cầu nguyện của Đức Giêsu đã dạy chúng ta.”[11]
Do đó, “Hội thánh như men và linh hồn của xã hội loài người, một xã hội phải được
đổi mới trong Chúa Kitô và trở nên gia đình của Thiên Chúa.”[12]
Trong viễn cảnh này, Hội thánh cần được liên tục canh tân đổi mới để cho thế giới
luôn thấy được niềm vui và hy vọng của mình vì “được Chúa Thánh Thần hướng dẫn
trong cuộc lữ hành về Nước Cha và đã đón nhận Tin Mừng cứu rỗi được trao ban
cho mọi người.”[13]
Trước hết chúng ta có thể trả
lời cách thật dễ dàng cho câu hỏi: họ là ai? Họ là những người không xa lạ gì với
chúng ta: nói một cách chung họ là những người đã từng lãnh nhận bí tích Thánh
tẩy để thành một phần tử của Hội thánh hay một thành phần trong thân mình của
Chúa Kitô; nói riêng họ có thể là ông bà, cha mẹ chúng ta, anh chị em ruột thịt
hay bà con thân thuộc của chúng ta, cũng có thể là người hàng xóm và bạn bè
thân thương của chúng ta, những đồng nghiệp của chúng ta trong cuộc sống, những
thầy cô hay học trò và sinh viên của chúng ta, họ cũng có thể là những người vợ
hay người chồng của chúng ta, ngay cả họ cũng có thể là tu sĩ, linh mục, giám mục
hay bất cứ ai đã lãnh nhận bí tích Thánh tẩy để trở thành một Kitô hữu,…
Làm thế nào chúng ta biết họ
là những người thuộc “vùng ngoại biên”: xa rời Hội thánh? Họ có thể không còn
tham gia bất cứ việc thờ phượng nào trong cộng đoàn đức tin hay công khai tuyên
bố chối bỏ việc thực hành thờ phượng của mình, họ cũng có thể là một tập thể
hay một nhóm công khai không còn vâng phục Hội thánh và không còn hiệp thông với
Hội thánh nữa, hay cũng có thể là những người công khai chống lại Hội thánh bằng
cách này hay cách khác và không thực hành đức tin của họ nữa…
Tại sao họ lại xa rời Hội
thánh? Có lẽ những lý do của họ không là những gì bạn sẽ mong chờ. Đứng trước
con số tràn ngập những cuộc rời bỏ Hội thánh thúc đẩy chúng ta có thể khám phá
ra đàng sau những cuộc rời bỏ này một vài lý do chứ không phải là tất cả:
– Thứ nhất đó có thể là những
thay đổi tình trạng cuộc sống: một trong số những lý do cho việc rời bỏ Hội
thánh là có một sự thay đổi cuộc sống đã thúc đẩy người ta ngưng tham dự những
việc thực hành đức tin. Bởi vì, khi cuộc sống thay đổi thì, đối với họ, gia
đình, công ăn việc làm, sự nghiệp… của họ thường là quan trọng hơn việc tham dự
các nghi thức thờ phượng.
– Thứ hai đó có thể là họ sống
trong tình trạng rối hôn phối và lâu dần bỏ đi sự hiệp thông với Hội thánh qua
các bí tích và tham gia các việc phụng tự trong Hội thánh.
– Thứ ba đó có thể là những
lý do cho sự hoài nghi hay mâu thuẫn với một số vị lãnh đạo Hội thánh trong
cách sống: thiếu trung thực và không có khả năng giảng dạy tốt…, hoặc sa ngã
trong đời sống đạo đức và luân lý.
– Thứ tư có thể là những người
sống trong gia đình, tập thể hay những nhóm người không được đào luyện đức tin,
bị khủng hoảng niềm tin (đặc biệt nơi những người trẻ hay xã hội bị tục hoá, …)
lâu dần làm cho họ xa rời Hội thánh.
– Cuối cùng có thể là do Hội
thánh thiếu yêu thương (có thể hiểu là một gia đình, một cộng đoàn, một tập thể…);
đây cũng là một yếu tố góp phần đưa tới sự bất mãn bên trong Hội thánh từ từ
làm cho họ rời bỏ Hội thánh.
Trong hoàn cảnh này, lời
Thánh Phaolô Tông đồ như đang nói với chúng ta: “Thưa anh em, nhân danh Đức
Giêsu Kitô, Chúa chúng ta, tôi khuyên tất cả anh em hãy nhất trí với nhau trong
lời ăn tiếng nói, và đừng để có sự chia rẽ giữa anh em, nhưng hãy sống hòa thuận,
một lòng một ý với nhau” (1 Cr 1,10). Thật vậy, nếu các thành phần trong Hội
thánh cứ giữ lấy sự đố kỵ chống đối lẫn nhau và không tìm kiếm duy trì sự hài
hòa bên trong thân mình, người ta sẽ rời bỏ ra đi. Trong thực tế, trong số những
người cho rằng Hội thánh thiếu tình yêu thương, có người rời bỏ Hội thánh vì họ
không tin Thiên Chúa hoạt động trong Hội thánh nữa. Rõ ràng, vì Thiên Chúa sử dụng
các hội thánh (gia đình, cộng đoàn, giáo xứ, …) cho vinh quang Người, các hội
thánh ấy phải giữ được sự cân bằng của tình hiệp nhất và yêu thương trong Chúa
Kitô qua việc đối thoại và lắng nghe chân thành với nhau.
2.2.1 Hội thánh cần
canh tân đổi mới chính mình qua việc đối thoại và lắng nghe
Để giúp những anh chị em đang
sống xa rời Hội thánh trở về với mình, Hội thánh phải hồi tâm suy nghĩ về kế hoạch
Thiên Chúa đã dành cho mình, và múc lấy từ đó ánh sáng và nghị lực cho sứ mạng
của mình.[14]
Như thế, mầu nhiệm Hội thánh không chỉ là đối tượng của tri thức thần học,
nhưng cần phải được mang ra cuộc sống của cộng đoàn các tín hữu, làm thế nào để
họ thâm tín rằng thực sự mình đang được tham dự vào Nhiệm thể Đức Kitô.[15]
Hội thánh đang cùng tiến bước với toàn thể gia đình nhân loại này trên đường về
nhà Cha, “Hội thánh không tách rời khỏi thế giới nhưng sống trong thế giới… Hội
thánh phải cảnh giác cho đời sống Kitô giáo khỏi bị lạc hướng, tục hóa hay bóp
nghẹt, nhưng mặt khác chính đời sống Kitô hữu không những cần phải thích nghi với
những hình thức suy tưởng và cư xử mà còn phải tìm cách tiếp cận, nâng cao,
sinh động và thánh hóa chúng”.[16]
Hội thánh sống trong thế gian nhưng không thuộc về thế gian. Hội thánh có một sứ
mạng phải thực hiện, một sứ điệp phải loan báo Tin Mừng do sự Ủy thác của Chúa
Kitô cho các tông đồ.[17]
Từ hướng nhìn ấy, Thánh giáo hoàng Phaolô VI trong phần III của Thông điệp Ecclesiam
Suam cho thấy đối thoại là một phương thế đưa sứ điệp Kitô giáo vào tư tưởng
của thời đại.[18]
Trước khi kêu gọi thế gian trở lại hay những ai rời bỏ Hội thánh trở lại với Hội
thánh thì cần phải đến gần, đối thoại và lắng nghe với thế gian hay những người
xa rời Hội thánh. Đặc biệt, cuộc đối thoại và lắng nghe dành cho con cái trong
nhà (trong nội bộ Hội thánh Công giáo), đây là cuộc đối thoại và lắng nghe được
hướng dẫn bởi đức ái, nhưng cũng đòi hỏi một bên là việc thực thi quyền bính và
bên kia là thái độ vâng phục.[19]
Như vậy, để có thể tiến bước
cùng nhau trên con đường về nhà Cha trong tinh thần canh tân đổi mới này, mỗi
người chúng ta cần xin Chúa Thánh Thần soi sáng hướng dẫn để chúng ta:
– có thể đối thoại và lắng
nghe được với chính Thiên Chúa trong cuộc đời của người môn đệ, qua đó chúng ta
luôn biết hoán cải, thinh lặng - lắng nghe, hợp tác và tự đào luyện, sao cho mỗi
người chúng ta trở nên dụng cụ hữu hiệu sẵn sàng thực thi ý Người trong vòng
tay yêu thương của Thiên Chúa.
– có thể đối thoại và lắng nghe
chính mình bằng một cuộc sống chân thật, tin tưởng, thinh lặng nội tâm và khiêm
tốn sâu thẳm để chúng ta có thể mở ra cho lòng thương xót của Thiên Chúa và cho
nhau trong hành trình người môn đệ Chúa Kitô.
– có thể đối thoại và lắng
nghe với người khác trong tinh thần tôn trọng, yêu thương bình đẳng và huynh đệ
và đồng thời biết cởi bỏ con người của mình ra như tháo đôi giày ra khỏi bàn
chân mình để bước vào nơi thánh.
2.2.2 Mọi thành
phần trong Hội thánh cần học hỏi và thực hành văn hóa đối thoại và lắng nghe
như Đức Giêsu và Hội thánh Tiên khởi
Hành trình mà tất cả chúng ta
được mời gọi thực hiện là một hành trình tái khám phá khuôn mặt và hình thức một
Hội thánh hiệp hành, trong đó mỗi người đều có điều gì đó để học biết và thi
hành. Các tín hữu, tu sĩ, linh mục, giám mục: tất cả đều nghe nhau, và tất cả đều
lắng nghe Chúa Thánh Thần, “Thần Khí sự thật” (Ga 14,17), để biết “điều Thần
Khí nói với các Hội thánh” (Kh 2,7).[20]
Trong thực tế, Đức Thánh Cha Phanxicô đang canh tân và tái cấu trúc lại Hội
thánhn hướng đến kiểu mẫu đầu tiên được nhận thấy nơi Chúa Kitô và trong hình
thức đời sống của Hội thánh tiên khởi.[21]
2.2.2.1 Đức Giêsu: một kiểu mẫu
của việc lắng nghe và đối thoại
Nếu chúng ta phân tích thừa
tác vụ công khai của Ngài, chắc chắn rõ ràng Ngài là một con người lắng nghe và
đối thoại. Nhiều lần Ngài đã hỏi: “Ngươi muốn gì từ ta?” và rồi Ngài lắng nghe…
Thay vì xác định rõ thần tính của mình Đức Giêsu đã lắng nghe qua những câu hỏi:
“Anh em/người ta nói Thầy là ai?”, “Anh có yêu mến Thầy không?” v.v… Đức Giêsu
cẩn thận lắng nghe những đau đớn của người phụ nữ Canna (Mt 15, 21-28) và cuộc
đối thoại của Ngài kết thúc với sự hiểu rõ giá trị niềm tin của bà ta. Đức
Giêsu trở thành một kiểu mẫu tuyệt vời của việc lắng nghe và đối thoại trong
câu chuyện người phụ nữ Samaria bên bờ giếng Giacóp (Ga 4,1-42). Ngài thật sự
dũng cảm cùng tiến bước với những người tội lỗi và những người thu thuế. Như vậy,
Tin mừng đã tỏ cho thấy rằng cuộc sống và thừa tác vụ của Đức Giêsu là hoàn
toàn lắng nghe người khác và có cuộc đối thoại yêu mến và quý trọng với họ. Đức
giáo hoàng Phanxicô muốn đưa ra mẫu gương của Đức Giêsu như nền tảng của việc
hướng tới một Hội thánh hiệp hành.
2.2.2.2 Việc lắng nghe và thực
hiện cuộc đối thoại qua mẫu gương của Hội thánh Tiên khởi
Hiệp hành không phải là một
khái niệm mới. Trong thực tế, tiếng mời gọi cho việc lắng nghe và đối thoại
không là sự canh tân của Đức Thánh Cha Phanxicô. Chắc chắn không là một cách thức
mới để thực hiện một số hoạt động trong Hội thánh. Những Kitô hữu đầu tiên của
Hội thánh Tiên khởi đã thực hành việc này. Việc lắng nghe đã là sự thực hành của
Hội thánh thuở ban đầu. Bất cứ lúc nào có một vấn đề, các vị lãnh đạo trong Hội
thánh Tiên khởi triệu tập toàn thể cộng đoàn cùng nhau và họ lắng nghe toàn thể
các tín hữu. Việc này có thể được nhận thấy qua trường hợp tuyển chọn Matthia
(x. Cv 1,15-26), việc tuyển chọn bảy phó tế (x. Cv 6,1-7) và trong Công đồng
Giêrusalem (x. Cv 15,1-35).
Hơn nữa, các Kitô hữu đầu
tiên được nhận biết như những người đi theo một “Con Đường”. “Con Đường” được
nhắc đến nhiều lần trong sách Công vụ Tông đồ (x. 9, 2; 19,9; 19,23; 22,4;
24,14; 24,22) trong sự nối kết với những người đầu tiên đi theo Đức Giêsu, Ngài
nói “Thầy là Đường” (Ga 14,6). Họ lắng nghe Chúa Thánh Thần trên con đường của họ.
Như vậy, hiệp hành là cùng nhau bước đi. Trên đường đó, chúng ta lắng nghe những
gì Chúa Thánh Thần nói và khiêm tốn chấp nhận điều cần thiết cho sự thay đổi từ
khi có nhiều điều ảnh hưởng đến hoàn cảnh đã đang thay đổi.
2.2.2.3 Hiệp hành bằng việc lắng
nghe và đối thoại với những anh chị em xa rời Hội thánh này bắt từ đâu và như
thế nào?
Hiệp hành qua việc lắng nghe
và đối thoại với những anh chị em của chúng ta đang sống xa rời Hội thánh được
hiểu như một cuộc rèn luyện của việc đối thoại và lắng nghe lẫn nhau, được hướng
dẫn ở mọi cấp độ của Hội thánh bao hàm toàn thể Dân Thiên Chúa. Như thế, Đức
Thánh Cha Phanxicô khẳng định rõ ràng rằng Hội thánh hiệp hành chỉ có thể được
thực hiện qua việc lắng nghe, đối thoại và cùng nhau tiến bước. Lời lưu ý của ngài
sẽ làm nên một Hội thánh lắng nghe và đối thoại.
2.2.2.3.1 Việc lắng nghe, đối
thoại và cùng bước đi với nhau ở mọi cấp độ của Hội thánh
– Cấp độ gia đình: Trong gia
đình chúng ta có thể có những người đang sống xa rời đức tin. Những người ấy có
thể là ông bà, cha mẹ, anh chị em, con cái cháu chắt… Như thế mỗi người trong
chúng ta cần trở nên tác nhân trực tiếp trong tiến trình hiệp hành này của Hội
thánh trong chính gia đình mình.
– Cấp độ khu xóm hay giáo xứ:
Trong khu xóm hay giáo xứ của chúng ta có thể có những người đang sống xa rời đức
tin. Những người ấy có thể là bà con hàng xóm, bạn bè thân thiết, đồng nghiệp…
Như thế, mỗi người chúng ta cần trở nên những người xây nhịp cầu nối kết làm mọi
tâm trí được chiếu sáng, mọi tâm hồn được ấm áp để cùng nhau đổi mới và cùng bước
đi xây dựng Nước Trời.
– Cấp độ giáo hạt – giáo phận:
trong hội thánh địa phương ở cấp giáo hạt hay giáo phận có lẽ chúng ta sẽ có những
người anh chị em đang sống xa rời đức tin ở trên nhiều lãnh vực và các hoạt động
xã hội hơn. Như thế, chúng ta cũng cần trở nên những cộng sự viên của Hội thánh
địa phương qua việc cộng tác vào tiến trình hiệp hành này với các hoạt động
chung.
– Cấp độ quốc gia - hoàn vũ:
Trên toàn thế giới có lẽ không phải chỉ có một ít người nhưng có thể nói có cả
những nhóm người đang sống xa rời đức tin. Như thế, mọi người chúng ta hiểu rằng
Hội thánh của Chúa Kitô không là hội thánh giáo sĩ hay không là một phẩm trật.
Hội thánh không chỉ là các giám mục và các linh mục. Bản chất thật của Hội
thánh không ở chiều hướng mệnh lệnh cũng không ở chiều hướng kiểm soát. Hội
thánh là ngôi nhà của con cái Thiên Chúa. Như vậy, mọi sự thực thi quyền hành
trong Hội thánh là nhắm phục vụ con cái Thiên Chúa. Có những giám mục và linh mục
để lắng nghe, đối thoại và cùng nhau tham khảo toàn thể cộng đoàn tín hữu. Do
đó, trong thiên niên kỷ thứ 3 này chắc chắn Hội thánh sẽ không là một Hội thánh
giáo sĩ nhưng một Hội thánh hiệp hành. Tầm nhìn hiệp hành thách đố chúng ta biến
đổi và thi hành việc lắng nghe, đối thoại và tham khảo để cùng cất bước với
nhau và đặc biệt với những anh chị em sống xa rời đức tin.
2.2.2.3.2 Làm thế nào để việc
chúng ta lắng nghe và đối thoại với anh chi em “vùng ngoại biên”: những người
đang sống xa rời đức tin có thể sinh nhiều hoa trái
Mục đích của Thượng Hội đồng
Giám mục Thế giới có lẽ không chỉ nói về hiệp hành trên lý thuyết, nhưng đưa hiệp
hành vào trong thực hành từ bây giờ trở đi trong các gia đình, các giáo xứ, các
giáo phận và các quốc gia cho tới toàn thế giới. Lời kêu gọi này dành cho chúng
ta, ở mọi cấp độ của Hội thánh, để canh tân cách thức hiện diện và làm việc
cùng nhau tiến về tương lai tươi đẹp hơn. Chúng ta chỉ có thể tiến về phía trước
với một tương lai tươi sáng hơn nếu chúng ta biết hoạt động, đối thoại, lắng
nghe và cùng nhau cất bước. Trong Thượng Hội đồng, tiếng nói của mọi người
chúng ta được lắng nghe, bởi vì Thiên Chúa nói qua mọi người bao gồm các giám mục,
các linh mục, các phó tế, các anh chị em tín hữu. Do đó, chúng ta cũng được mời
gọi hãy thực hành việc hiệp hành bằng cách lắng nghe và đối thoại với anh chị
em của chúng ta đang sống xa rời đức tin để có thể sinh trái tốt như sau:
– Trước hết chúng ta cần phải
không ngừng cầu nguyện xin Chúa Thánh Thần soi sáng hướng dẫn cho mọi thành phần
dân Chúa hiểu biết và yêu mến Hội thánh hiệp hành.
– Thứ đến mọi người chúng ta
quyết tâm đổi mới cuộc sống mình bằng cách tập sống đối thoại và lắng nghe:
Thiên Chúa – chính mình – người khác trong tình thần hiệp hành của Hội thánh.
– Tiếp đến chúng ta cố gắng
xây dựng cuộc đời mình, gia đình và cộng đoàn mình và, giáo xứ trên kiểu mẫu đối
thoại và lắng nghe của Đức Giêsu và Hội thánh Tiên khởi, để thực sự cùng bước
đi với nhau trong an bình của Chúa Kitô Phục Sinh như Ngài đã nói “Thầy ban cho
anh em bình an của Thầy” (Ga 14,27).
– Cuối cùng chúng ta cần cổ
vũ và xây dựng một nếp sống đối thoại và lắng nghe với người khác đặc biệt với
những anh chị em đang xa rời đức tin. Khi chúng ta sống thành nếp sống này như
một nền văn hóa đối thoại và lắng nghe trong cách thức của kiểu mẫu Thầy Giêsu,
lúc đó chúng ta sẽ hy vọng một chân trời mới mở ra cho Dân Thiên Chúa trên đường
về nhà Cha.
Khi Hội thánh có được niềm
vui trong đối thoại, lắng nghe và cùng bước đi với những anh chị em vùng ngoại
biên, đặc biệt những người sống xa rời đức tin, quả thật là một niềm vui tuyệt
vời. Nhưng, niềm vui này chỉ có thể đạt được sự hoàn hảo của nó qua một quá
trình của sự lắng nghe và đối thoại bắt đầu bằng việc lưu ý đối với những ai
thường bị quên lãng, bị loại trừ, bị xem là thứ yếu và không được lắng nghe và
đối thoại. Có nghĩa rằng, chúng ta cần phải lắng nghe và đối thoại với những
người ở “vùng ngoại biên”, họ là những người sống bên lề xã hội và sống xa cách
với Hội thánh:
những người nghèo và bị áp bức,
những người có vấn đề hôn nhân, những người di dân…, đặc biệt những người đang
sống xa rời đức tin. Chúng ta không thể quên họ. Hội thánh sẽ theo mẫu gương của
Đức Giêsu, Ngài bỏ chín mươi chín con chiên và đi tìm con chiên lạc. Vậy, chúng
ta cần phải thật cẩn thận để lắng nghe và đối thoại với nhau, đặc biệt với những
anh chị em đang sống xa rời đức tin mà có lẽ họ không được tiếp đón trong gia
đình, giáo xứ của họ và ở những hoàn cảnh và nơi chốn của các tín hữu Công
giáo. Nếu chúng ta thực sự cổ võ và sống tinh thần Hội thánh hiệp hành bằng
cách làm cho cách sống này thấm nhập vào đời sống của mỗi Kitô hữu, mỗi gia
đình Công giáo, mỗi giáo xứ và họ đạo và trên toàn thể Hội thánh địa phương và
hoàn vũ, như một nếp sống của người Công giáo hay một văn hóa đối thoại và lắng
nghe để cùng nhau tiến bước về nhà Cha, thì quả thật triều đại Thiên
Chúa đang ở giữa chúng ta.
Trích Bản tin Hiệp Thông / HĐGMVN, Số 130 (Tháng 7 & 8 năm 2022)
[3] Văn Phòng Tổng thư ký
Thượng Hội đồng Giám mục, “Cẩm Nang Cho
Thượng Hội Đồng về Tính Hiệp Hành”, Vatican 09. 2021.
[7] X. Sebastiano D’Ambra,
Interreligious Dialogue: The Mission of
Dialogue and Peace in the Light of the Beatitudes, (Quezon City: Pub. By Claretian Communication Foudation,
2019), 183-193.
[21] Ibid., 18; 23-24
Nguồn: Hội Đồng Giám Mục Việt Nam - hdgmvietnam.com